Thơ: Khi Con Dược Nâng Lên

Khi Con Dược Nâng Lên.
(viết trên chuyển bày tín Úc về Việt Nam chịu tang Mẹ ngày 31-11-2001)

Khi con được nâng lên.
Đi vào lòng vũ trụ.
Con thấy mình bé nhỏ: 
Thân phận kiếp phù du! 

Từ trên không nhìn xuống, 
Con thấy toàn mây mù, 
Che phủ kiếp phù du. 
Nhìn không gian xa mờ... 

Con là chỉ hở Chúa!? 
Chín tầng xanh vô cực. 
Lòng con thật nao nức... 
Nhưng không thấy Chúa đâu.

Lòng bảo lòng tự nhủ: 
Chắc Chúa ở đâu đây. 
Nâng đỡ con tháng ngày. 
Chúa thật quyền năng thay! 

Không gian thật bao-la. 
Trăng, sao ngợp trời hoa,
Ánh mặt trời chói lòa. 
Reo vui...gió hòa ca;
Đưa mây thăm khắp chốn. 

Trời chợt mưa, chợt nắng. 
Ngọt ngào âm thần con, 
Cỏ, cây trổ chồi non. 
Hoa, lá rộ lối mòn. 
Chim đua hót véo-von... 
Thật nao nức lòng con!

Lạy Chúa. Chúa của con. 
Con nguyện giữ lòng son. 
Dẫu gian nan không sờn: 
Một Đời dâng tiến Chúa. 
Vui buồn của Đời con!

Dominic Thang Vien

Sống ở giây phút hiện tại ý thức có Chúa ở cùng. Present with God inner peace

Previous Post Next Post

نموذج الاتصال